

Hai tỉnh, hai miền ký ức – nhưng chung một nhịp sống miền Tây. Đồng Tháp có sen, có những cô gái dịu dàng trong tà áo dài tím, mắt cười hiền như ánh nắng cuối chiều. Tiền Giang có trái ngọt, có dòng nước mênh mang, có vẻ đẹp mộc mạc đến thành thật. Và ở giữa vùng giao thoa đó, có những nơi chốn bé nhỏ như Cà phê Khánh Minh, nơi người ta ngồi nhìn sông, nghe chim, và nghĩ về những điều tưởng chừng rất xa – mà hóa ra lại rất gần.
Trong những ngày đầu của một chương mới, quán Cà phê Khánh Minh như trở thành nơi người ta ngồi lại – để ngẫm, để nhìn lại những điều đã qua, và mường tượng những điều đang đến. Giữa vòm tre, giàn hoa giấy và thác nước róc rách, ly cà phê phin vẫn nhỏ từng giọt đậm đà, như chính thời gian đang chầm chậm ghi nhớ một sự kiện đặc biệt trong lòng miền Tây.
Một ngày không xa, có thể hoa sen Tháp Mười sẽ nở rộ trong sân vườn Khánh Minh, và một cô gái Đồng Tháp duyên dáng sẽ là người mang cà phê ra bàn – nhẹ nhàng như thể nơi này luôn thuộc về nhau. Vì thật ra, sáp nhập là chuyện trên giấy tờ – còn thương mến thì từ lâu đã hòa chung trong dòng máu, trong giọng nói, trong từng hạt phù sa.
Tiền Giang và Đồng Tháp giờ đây không còn là hai, mà là một. Và như sông Tiền vẫn chảy – miền đất này vẫn tiếp tục sống, tiếp tục xanh, tiếp tục yêu thương – như đã từng.